Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

MẮNG CON

http://blog.yahoo.com/_BRMGDOLUBD4OXDQCQWFMG3QWEQ/articles/854029/index

Thái Bá Tân
MẮNG CON

Mày láo, dám khuyên bố
Mai không đi biểu tình.
Chuyện ấy có nhà nước,
Không liên quan đến mình.

Mày nói y như đảng.
Không liên quan thế nào?
Nước là của tất cả,
Của mày và của tao.

Biểu tình chống xâm lược,
Chứ có lật ai đâu.
Không lẽ mày không biết
Cái dã tâm thằng Tàu?

Mày bảo có nhà nước.
Nhà nước hèn thì sao?
Mà ai cho nhà nước
Quyết việc này thay tao?

Xưa đánh quân Mông Cổ,
Vua còn hỏi ý dân.
Sao không thấy nhà nước
Xấu hổ với vua Trần?

Đành rằng thế mình yếu,
Phải thế nọ, thế này.
Nhưng ở đời, con ạ,
Mềm nắn, rắn buông ngay.

Bố biết con thương bố,
Lo cho bố, cảm ơn.
Con “biết sống”, có thể.
Xưa bố còn “biết” hơn.

Chính vì khôn, “biết sống”,
Tức ngậm miệng, vờ ngây,
Mà thế hệ của bố
Để đất nước thế này.

Ừ, bố già, lẩn thẩn,
Nhưng vẫn còn là người.
Mà người thì biết nhục,
Biết xấu hổ với đời.

Mai biểu tình, thế đấy.
Bố không bắt con đi,
Nhưng cũng đừng cản bố.
Cản cũng chẳng ích gì.

Hà Nội, 7. 7. 2012


Tham khảo hai bài viết cho con.

1.    Khi mới 4 tuổi rưỡi, bắt đầu tập đàn:

   
    DẠY CON TẬP ĐÀN

Tay con còn bé nhỏ,
Mà phím đàn lại to.
Không sao, con hãy cố
Tập đàn pi-a-nô.

Hai phím đàn đen trắng
Là phím đêm và ngày.
Phím buồn rầu lo lắng,
Phím niềm vui ngất ngây.

Đàn chỉ hai phím ấy,
Đời chỉ vui hoặc buồn
Nhạc và đời do vậy
Đang nằm trong tay con.

Đời cũng như nghệ thuật,
Có dũng cảm, có hèn.
Mọi cái phải dứt khoát
Đừng lẫn lộn trắng đen.

Tay còn yếu và ngắn
Mà phím lại quá dài.
Không sao, phải kiên nhẫn,
Phải học vì ngày mai.

Bố ngồi bên, cúi nhặt
Những nốt nhạc vụng về
Con để rơi xuống đất...
Nào, đánh lại bố nghe!


2.    Viết cho con khi còn chưa lấy vợ. Thơ văn xuôi:

NÓI VỚI CON TRONG TƯƠNG LAI
Bố có điều này muốn nói với con.
Với con!
    Nhiều điều,
Rất nhiều điều với con trong tương lai,
Bố hôm nay muốn nói,

Hay đúng hơn, bố có nhiều điều muốn được con thứ lỗi,

Vì hành tinh này đáng thương của chúng ta, con ơi, bố muốn ôm trong vòng tay, bố muốn giấu trong trái tim để che giông bão, tuyết băng đang quất lên người nó; và để  che cho nó cả những trận mưa bom, những cơn bão đạn; để giữ nó cho con và những thế hệ sau con... Nhưng con xem, bố hoàn toàn bất lực, bố hoàn toàn không đủ  sức. Và thế là giông và bão vẫn hoành hành trên trái đất chúng ta; và thế là bom và đạn vẫn không ngừng xé rách bề mặt hành tinh chúng ta, nghĩa là xé rách trái tim và  cuộc đời của bố. Bố xin lỗi con, bố phải xin lỗi con điều đó.

Và bố cũng phải xin lỗi con cả việc bố, vâng, chính bố đã để đất nước này thân yêu của chúng ta phải chịu quá nhiều thảm họa chiến tranh, đã để ba triệu người  Campuchia bị giết một cách thảm thương; để dân tộc Palestine bị đuổi ra đườnboo; để nhiều, còn rất nhiều người trên trái đất chúng ta đói khổ. Bố là người bình thường,  (bình thường và bé nhỏ đến mức cả khi viết những dòng này, con có tin không, bố đang đói, rất đói vì khẩu phần cơm ba hào chỉ đủ no không quá một giờ, mà bố đã ăn từ  năm giờ chiều hôm trước), bố đã làm hết sức mình, nhưng với con, lẽ nào những điều trên, lỗi không phải ít nhiều do bố?

Bố đã chọn cho mình nghề thơ. Và với tư cách một nhà thơ, bố phải xin lỗi con vì đã không đủ tài, không đủ sức, thậm chí không đủ cả dũng cảm để ca ngợi hết cái tốt,  cái đẹp của đời này, ca ngợi những con người bình thường mà vĩ đại xung quanh, cũng như bố không đủ tài, không đủ sức và dũng cảm để lên án những cái xấu, cái đê  tiện của cuộc đời, và lại lần nữa - của những con người xung quanh đang sống. 

Bố đã đi nhiều nơi, thấy nhiều điều. Những túp lều lụp xụp ám khói ngay trên mặt nước đen hôi thối của sông Sài Gòn bao giờ cũng hiên lên trước mắt bố mỗi lần bố  bước vào phòng mình, dù phòng bố cũng xạm đen và bé nhỏ. Những cô gái công nhân lâm trường một huyện cực bắc Cao Bằng hàng tháng liền không thấy mặt một  chàng trai, và tất nhiên chưa và không thể lấy được chồng, vâng, những cô gái ấy bao giờ cũng ám ảnh niềm vui của bố, dù cái hạnh phúc gia đình riêng tư kia cho tới hôm  nay bố cũng hoàn toàn chưa có. Cả điều này, con ơi, con cũng phải rộng lòng tha cho bố.

Cuộc đời, ít ra là cuộc đời bố đang sống hôm nay, tốt và đẹp lắm, đáng sống lắm - tốt đẹp và đáng sống đến mức có lẽ con không hình dung nổi. Bố yêu quí nó, tha thiết và  day dứt với nó đến đau trái tim này dễ đau của bố. Nhưng con ơi, cũng chính cuộc đời bố đang sống hôm nay đang bề bộn những việc chưa làm, những bất công chưa  được xóa bỏ, những nhu cầu tối thiểu chưa được thỏa mãn, những tâm hồn bị ô nhiễm vì thói ích kỷ và sự ngu dốt, những cuộc chiến tranh đẫm máu và không đẫm máu  các loại... Nghĩa là nó còn nhiều, rất nhiều cái xấu, đến mức sau này, từ tương lai mà bố tin là tốt đẹp hơn kia của con, có lẽ con cũng không hình dung nổi. Thế đấy, bố  đang sống và đang bị kẹt, bị ép chặt giữa những cái tốt vĩ đại và những cái xấu khủng khiếp như thế. Và cũng chính vì thế mà đồng thời bố vừa hạnh phúc vừa đau khổ -  đau khổ trước cảm giác bất lực rằng bố đã không làm cho con người và cuộc sống tốt đẹp hơn như bố muốn; không tìm được bánh mì và quần áo cho tất cả những ai  đang đói rét trên hành tinh chúng ta, không ngăn được thanh gươm hận thù đang giơ lên giữa người với người, giữa quốc gia với quốc gia, lục địa với lục địa; không xóa  bỏ được bất công, mà thậm chí nhiều khi còn suýt bị bất công xóa bỏ... Cả điều này, và nhất là điều này, con cũng phải rộng lòng tha cho bố.

Bố là người bé nhỏ, bình thường với khả năng cũng bé nhỏ, bình thường,  - quá bé nhỏ bình thường để nói lên những điều kia to tát. Nhưng biết làm thế nào? Bố là con  người, mà đã là con người thì tất cả trong vũ trụ vô cùng vô tận này không có gì không liên quan đến bố.
Vì bố suốt đời đã và sẽ phấn đấu để trở thành con người, đã và sẽ sống chân thành, đã và sẽ vắt kiệt những khả năng bé nhỏ bình thường kia của bố để xây cho bố, và  cũng là cho con, một thế giới mới tốt và đẹp hơn thế giới hôm nay... Nhưng khi làm cái công việc vĩ đại này, bố có thể vấp đôi lần đâu đấy, Lẽ nào con không tha thứ cho  bố con điều ấy?

Bố còn nhiều điều muốn nói với con,
Rất nhiều điều muốn nói,
Hay đúng hơn, muốn được con tha lỗi,
Cả những điều lớn lao,
Cả những điều bé nhất

(Trong đấy có cả điều
                        rằng hôm nay,
Cho tận đến hôm nay
Bố còn để con
Chưa được sinh ra
        trên trái đất!)


(Hà Nội, 23.1.1983)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét